Thấm thoát đã 6 tháng kể
từ ngày em nhập ngũ, anh
mới biên bức thư này cho
em. Em có khỏe không?
Vẫn học tập và rèn luyện
tốt chứ? Anh và ba mẹ đều
khỏe, ba đã cai được tật
nghiện rượu, giờ 1 năm
ông chỉ uống 2 lần vào các
dịp quan trọng, mỗi lần 6
tháng, còn tuyệt ai mời
cũng không bén 1 giọt. Mẹ
cũng đã cai được thuốc lá
sau lần tàn thuốc làm cháy
chuồng gà chọi của em. 3
con bị thiêu chết, nhưng
anh cũng kịp cứu con gà
mà em cưng nhất. Con gà
khỏe lắm, lúc ba cắt cổ để
mừng đám cháy không
ảnh hưởng nghiêm trọng
tới gian nhà chính nó giãy
như điên, đạp đổ cả bát
tiết. Vì em đang ở xa, nên
anh được 2 cái đùi mà
không ai tranh giành cả.
Tuy nhiên lông gà làm tắc
cống ở nhà dưới, nước
thải dềnh lên rồi tràn vào
phòng em làm hỏng đôi
loa thùng, cuốn trôi toàn
bộ giấy tờ tùy thân và sổ
tiết kiệm của em. Cũng
may ba nhanh trí đã bê
được dàn máy vi tính của
em ra ngoài, sau đó kêu
má ngâm nước xà bông và
đánh bóng để nó đẹp đẽ
như lúc em đi. Thời tiết
thất thường, ba lại bị
chứng thấp khớp kinh
niên hành hạ. Do bác sỹ
dặn không được đi bộ quá
lâu nên ba phải chạy suốt,
cũng mệt mỏi lắm.
Còn nữa, nội vẫn nhắc em
luôn, tuy nội già nhưng
vẫn còn minh mẫn lắm, chỉ
quên tên em đúng 1 lần
lúc nội làm di chúc. Còn về
phần anh, anh cũng đã tìm
được công việc mới. Ngày
đầu tiên đi làm anh hồi
hộp tới mức ủi cháy cái
quần của bộ vest mà ba
cho, rồi anh chợt nhớ ra
em cũng có cái quần mới i
hệt như thế, nên cắt 1
miếng để vá vào quần
anh, khéo đến nỗi nếu
không nhìn kĩ sẽ không
phát hiện ra. Suýt chút
nữa anh quên, con bé Nếp
bồ em vẫn qua thăm ba
mẹ luôn, con bé tốt lắm. Vì
yêu em nên nó quyết định
cưới anh để tiện phụng
dưỡng cho ba mẹ, dự định
tháng 7 âm này sẽ cử
hành hôn lễ, nếu em về dự
được thì tốt quá. Thôi thư
cũng đã dài, anh xin dừng
bút ở đây, nếu không
nhận được thư này thì
nhớ báo cho anh biết để
anh biên lại thư khác cho
em.
Tái bút: Tuy là anh em
cùng ba cùng mẹ nhưng
anh vẫn coi em như người
trong gia đình. Vì vậy nếu
có khó khăn gì em cứ
mạnh dạn nói với anh, nếu
không giúp được thì anh
sẽ giúp. Thương em!